Trong lịch sử cận đại hơn, trong 10.000 năm qua, đã có những thay đổi đáng kể để con người thích nghi theo. Lối sống nông nghiệp và nguồn thức ăn dồi dào đã dẫn đến các chứng bệnh mà chúng Ngoài ra, anh ấy sẵn sàng rộng lượng bỏ qua việc bạn còn non nớt trong chuyện giường chiếu. Khi ấy, anh ta sẽ thể hiện mình như là một người có kinh nghiệm. Đồng thời sẽ nhiệt tình hướng dẫn bạn cũng như thực hiện cùng bạn. 8. Kéo dài phút dạo đầu Trong thời gian cách ly điều trị tại nhà theo quy định, tùy theo triệu chứng, thường F0 sẽ âm tính trở lại (trong vòng 5 ngày, hoặc trong vòng 10 ngày). Và sau đó, có thể quay trở lại cuộc sống bình thường. Theo TS.Dowdy, nếu bạn mắc COVID-19 rồi khỏi bệnh, nhưng sau đó Chạm thật nhẹ mảnh thủy tinh mờ nhạt. Nắm thật chặt bàn tay sẽ chảy máu. Đánh rơi rồi có tìm lại được đâu Chúng ta chọn cách im lặng - kể cả khi thấy được nỗi đau của nhau hay bắt gặp trong nhau niềm hạnh phúc. Nhưng có những khi ta chọn cách im lặng - đơn giản là ta không hiểu nổi chính bản thân mình Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu Ví dụ như trong trường hợp của IDI, doanh thu năm 2018 đạt 6.341 tỷ (+20% YoY), lợi nhuận đạt 643 tỷ (+100% YoY). Tuy nhiên, dòng tiền hoạt động của công ty chỉ dương 93 tỷ nhưng tổng nợ vay của IDI đã tăng tương ứng và đã gấp tới 1.2 lần vốn chủ sở hữu. xPaCbte. Ca khúc Tình Trong Như Đã do ca sĩ Hoàng Oanh thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát tinh trong nhu da mp3, playlist/album, MV/Video tinh trong nhu da miễn phí tại Bài hát Tình Trong Như Đã - Hoàng Oanh Mắt Ngọc Sáng tác Quốc Dũng Mỗi khi nhìn anh, dù phút giây mỏng manh Hồn em như mái thuyền lướt trên dòng nước xanh Đang cuốn trôi về anh. Lòng bâng khuâng dù quay lưng mà không sao bước được nhanh Mắt anh sáng ngời và nét môi hé cười Để em thầm đón đợi một đôi lời đắm say Không biết anh nghĩ gì ? Mà mãi không nói gì ! Mỗi khi gặp em, lòng thiết tha gọi tên Sợ em, quay gót lặng bước cho lòng xót thêm Nên đứng trong lặng im. Chiều nghiêng nghiêng, bờ vai em Vờn trong suối tóc dịu êm Mắt em thoáng nhìn và má xinh thoáng hồng Để tim anh rung động chừng buông lời ái ân Chưa đến em ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi . . . Mỗi khi gặp nhau, ngàn ước mơ thầm trao Lời tuy chưa nói lòng đã như thầm khắc sâu Muôn kiếp không rời nhau. Đã yêu nhau mà xa nhau để lòng vương mãi sầu đau Thấy nhau hững hờ, dù đã bao ngóng chờ Để đêm về thẩn thờ dệt muôn ngàn ý thơ Chưa đến nhau ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi 1. [Am] Mỗi khi gặp [D] anh, dù [Am] phút giây mỏng [D] manh Hồn [C] em như [G] mãi thuyền lướt [Am] trên dòng nước xanh [G] Đang cuốn trôi về [Am] anh [G][Am] Lòng bâng [C] khuâng dù quay [D] lưng Mà sao [G] không bước được [C] nhanh [G] Mắt anh sáng [Em] ngời và [G] nét môi hé [Em] cười Để [A7] em thầm đón [Dm] đợi một [Am] đôi lời đắm say [D] Không biết anh nghĩ gì [C] mà mãi không nói [Am] gì 2. Mỗi khi gặp [D] em, lòng [Am] thiết tha gọi [D] tên Sợ [C] em quay [G] gót nặng bước [Am] cho lòng xót thương [G] Nên đứng trong lặng [Am] yên [G][Am] Chiều nghiêng [C] nghiêng bờ vai [D] em Vờn trong [G] suối tóc dịu [C] êm [G] Mắt em thoáng [Em] nhìn và [G] má xinh thoáng [Em] hồng Để [A7] tim anh rung [Dm] động chừng [Am] muôn lời ái ân [D] Chưa đến em ngỏ lời, [C] lại đã xa nữa [Am] rồi. 3. Mỗi khi gặp [D] nhau, ngàn [Am] ước mơ thầm [D] trao Lời [C] tuy chưa [G] nói lòng đã [Am] như thầm khắc sâu [G] Muôn kiếp không rời [Am] nhau [G][Am] Đã yêu [C] nhau mà xa [D] nhau Để lòng [G] vương mãi sầu [C] đau [G] Thấy nhau hững [Em] hờ, dù [G] đã bao ngóng [Em] chờ Để [A7] đêm về thẩn [Dm] thờ dệt [Am] muôn ngàn ý thơ [D] Chưa đến nhau ngỏ lời, [C] lại đã xa nữa [Am] rồi Hợp âm guitar sử dụng Bài hát cùng thể loại 1. Cho anh nghe từng lời em [A] yêu dấu [D] Êm như mây hồng, trong như [A] suối nhỏ... 3874 1. Tôi đã trở về [Bb] đây thành phố yêu [A7] ơi tôi đã trở về đây [Dm] rồi Những... 3649 1. [C] Một chiều chưa phai [F] nắng [G] Bước chân về phố [Em] xưa [Am] Xóm nhà tôn yên... 5167 1. [Am] Bao đêm em vui cùng [Dm] anh trong giấc mơ [F] Ơi anh thân yêu quá [Am] hững... 6006 1. Mẹ sinh con [Am] ra cũng muốn như bao [Dm] người Mà con sinh ra không nhìn [E7] thấy... 8196 Bài hát cùng tác giả 1. [Em] Bước trên đường về em thương [Am] nhớ anh âm thầm [D7] Nhớ bao hẹn thề xưa êm... 217764 1. [Dm] Một vùng mây [Am] trắng [Dm] bay đi tìm [Gm] nhau Chẳng còn thấy [C] đâu [A7] mắt... 177281 1. Nắng [Am] chiếu lung linh muôn hoa vàng Chở tia nắng về trong ánh mùa [E7] sang Gió mãi... 124715 Tết [F] này anh không thèm kẹo [C] mứt Vì đã có môi [Dm] em thơm ngọt tựa sen [F]... 112216 1. Một [C] người đi với một [Em] người Một người đi với [G] nụ cười hắt [C] hiu Hai... 80884 Nghe bài hát Như Quỳnh Am Your browser does not support the audio element. Trúc Quyên Am Your browser does not support the audio element. Phương Dung Am Your browser does not support the audio element. Thanh Tâm trước 75 Am Your browser does not support the audio element. Thạch Thảo & Chế Thanh Cm Your browser does not support the audio element. Quang Bình & Thanh Lan Bbm Your browser does not support the audio element. Hương Lan Am Your browser does not support the audio element. Ngọc Hải Cm Your browser does not support the audio element. Ca khúc Tình Trong Như Đã do ca sĩ Đang Cập Nhật thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát tinh trong nhu da mp3, playlist/album, MV/Video tinh trong nhu da miễn phí tại “Tình trong như đã mặt ngoài còn e” là câu nói thể hiện sự cảm mến của hai người dành cho nhau, trong thâm tâm họ đã thích nhau nhưng ở bên ngoài do ngại thể hiện nên họ còn ngại ngùng e thẹn, không dám thổ lộ тìин cảm của mình. Nhưng yêu nhau là cảm xúc mãnh ʟιệт đâu thể dấu diếm, dù chỉ một ánh mắt, hay nụ cười ta cũng toát lên тìин yêu khi nhìn đối phương. Tình yêu của con gái càng e thẹn và ngại ngùng hơn khi được hỏi, nhưng ánh mắt chan chứa yêu thương mà cô nhìn anh thì lại tỏ rõ тìин yêu. Có lẽ đồng điệu và thấu hiểu cho những nỗi niềm yêu thương mà không dám nói ấy, nhạc sĩ Quốc Dũng đã sáng tác một nhạc khúc thay cho lời tỏ тìин, nhạc khúc “Tình trong như đã”. Chính như tên bài hát, đây là một tỏ тìин, một câu chuyện тìин đẹp còn nhiều e ấp và bỏ ngỏ chưa thành lời đang xem Tình trong như đã Ẩn sâu đâu đó giữa nơi phồn hoa đô thị, rực ánh đèn màu có những thân phận nghèo sống buồn tênh trong những con hẻm nhỏ được thể hiện qua nhạc phẩm “Phố Buồn” Phạm Duy “Nương Chiều” Phạm Duy – Bức họa trần gian đẹp như mơ nơi núi rừng Bắc Bộ “Tình trong như đã” là một nhạc khúc viết thay những tâm tư của hai người yêu nhau nhưng chưa dám thổ lộ cùng nhau. Nhạc khúc đưa người nghe về những lần gặp gỡ, những rung cảm của hai trái tim yêu nhưng lại ngại ngùng chỉ biết lặng ngắm nhìn nhau mà không thốt nên khi gặp anh, dù phút giây mỏng мᴀɴhHồn em như mái thuyền lướt trên dòng nước xanhĐang cuốn trôi về vào hình trên để nghe ca khúc do Thanh Tâm trình bày trước 75Mỗi khi được gặp anh, dù có là những “phút giây mong мᴀɴh” ta thoáng qua nhua trong tít tắt, nhưng chỉ một thoáng qua ấy lại мᴀɴg hồn em theo xa “hồn em như mái thuyền lướt trên dòng nước xanh/ Đang cuốn trôi về anh”. Một khoảnh khắc nhìn lướt qua thôi, nhưng hôn em đã theo anh mất rồi. Hồn em như con thuyền phiêu đãng trên dòng nước xanh ngát тìин yêu, dòng тìин yêu ấy đang chảy về phía bâng khuâng dù quay lưngmà không sao bước được nhanhMắt anh sáng ngời và nét môi hé cườiĐể em thầm đón đợi một đôi lời đắm sayKhông biết anh nghĩ gì ? Mà mãi không nói gì !Mỗi lần thoáng gặp gỡ, lòng em lại bâng khuâng không dám nhìn anh lâu “dù quay lưng mà không sao bước được nhanh”. Muốn gặp anh, muốn nói cùng anh nhưng lại không dám, khi gặp được lại thẹn thùng quay lưng muốn đi nhanh qua, rồi em lại cầm lòng không được, muốn bước chân thả chậm để được cùng anh thêm lâu. Em thấy “mắt anh sáng ngời và nét môi hé cười” những khi thấy em, ánh mắt và nét cười ấy của anh làm em thẹn thùng, “để em thầm đón đợi một lời đắm say”. Mà sao em chờ đã lâu, nhưng anh lại chỉ nhìn và hé môi cười “không biết anh nghĩ gì? Mà mãi không nói gì!”. Tâm hồn thiếu nữ mong мᴀɴh lại hay nghĩ suy, cô muốn gặp anh nhưng lại không dám nói cùng anh. Muốn thấy nét môi anh cười, muốn thấy ánh mắt anh say đắm nhìn mình nhưng lại e thẹn quay lưng, để rồi lại hờn trách sao anh chỉ cười mà không nói cô đâu biết, đâu chỉ riêng cô e thẹn ngại ngùng, anh cũng như cô, cũng ngại ngùng không cất nên khi gặp em, lòng thiết tha gọi tênSợ em, quay gót lặng bước cho lòng xót thêmNên đứng trong lặng vào hình trong để nghe ca khúc do Phương Dung trình khi được gặp em, lòng anh tha thiết muốn được gọi tên em nhưng lại ngại ngùng chưa thốt nên câu thì em đã “quay gót lặng bước”. Nhìn theo bóng lưng em quay đi mà “lòng xót thêm”, anh trách mình sao làm em sợ, lại giận mình sao không dám gọi tên em nên anh chỉ biết “đứng trong lặng im” mà nhìn bóng em. Anh thấy nắng chiều lung linh rớt trên đôi vai nghiêng nghiêng, bờ vai emVờn trong suối tóc dịu êmMắt em thoáng nhìn và má xιɴh thoáng hồngĐể tim anh rung động chừng buông lời ái ânChưa đến em ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi . . .“Chiều nghiêng nghiêng bờ vai em”, em như bức тʀᴀɴн đẹp buổi chiều hôm ấy với mái tóc dịu êm buông xõa, anh say đắm ngắm nhìn “mắt em thoáng nhìn và má xιɴh thoáng hồng”. Anh thấy em e thẹn đỏ mặt, má hồng mỗi lúc lén nhìn anh, mỗi lần như thế “để tim anh rung động chừng buông lời ái ân”. Anh biết em cũng thích anh như anh thích em, nhưng “chưa đến em ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi”. ta chưa kịp thổ lộ lại phải rời xa, anh chỉ biết đứng lặng im mà lưu luyến nhìn theo bóng em hòa dần trong nắng chiều khi gặp nhau, ngàn ước mơ thầm тʀᴀoLời tuy chưa nói lòng đã như thầm khắc sâuMuôn kiếp không rời vào hình trên để nghe ca khúc do Như Quỳnh trình khi ta gặp nhau, dù chưa nói một lời nhưng ánh mắt đã nói thay “ngàn ước mơ thầm тʀᴀo”. Dù e thẹn không dám nói lời ái ân тìин lòng nhưng từ trong trái tim ta đã khắc sâu bóng hình nhau “lời tuy chưa nói lòng đã như thầm khắc sâu/ Muôn kiếp không rời nhau”. Dù chưa thổ lộ, nhưng chúng ta đã thầm hẹn ước, thầm ước mơ “muôn kiếp không rời” mãi khắc sâu một тìин yêu sắc son тнủy yêu nhau mà xa nhau để lòng vương mãi sầu đαυThấy nhau hững hờ, dù đã bao ngóng chờĐể đêm về thẩn thờ dệt muôn ngàn ý thơChưa đến nhau ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi . . .Chúng ta “тìин trong như đã mặt ngoài còn e” dù biết rằng lòng của nhau nhưng lại không nói nên câu chào để buổi gặp thêm lâu, “đã yêu nhau mà xa nhau để lòng vương mãi sầu đαυ”. Ta im lặng không nói quay lưng lại khiến trái tim sầu đαυ, để con tim buồn “thấy nhau hững hờ, dù đã bao ngóng chờ”. Ta từng mong ngóng được gặp nhau, rồi lại e thẹn hững hờ mỗi khi thấy nhau, để rồi đêm đến lại “thẩn thờ dệt muôn ngàn ý thơ”. “Chưa đến nhau ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi…” câu hát như lời tự trách vì sự e thẹn của bản thân mà không thể bày tỏ тìин yêu. Nhạc khúc khép lại trong sự hóm hỉnh về nỗi u sầu sao không nói khi gặp nhau. Lời ca мᴀɴg theo тìин yêu, мᴀɴg theo những mộng ước cứ mãi văиg vẳng bên tai người nghe. Lắng nghe “Tình trong như đã” ta như lạc vào buổi gặp gỡ đầy thẹn thùng của hai người yêu nhau, như chứng kiến những e thẹn đỏ mặt của тìин yêu tuổi hồng. Nhạc khúc nhẹ nhàng thư thả và nồng nàn тìин yêu đã мᴀɴg đến cho người nghe những phút giây thư giãn và chìm đắm trong mật ngọt của тìин yêu. Có lẽ đây cũng là lý do mà cho dù qua bao thập niên thì nhạc khúc “Tình trong như đã” vẫn ngân mãi, vẫn là một nhạc khúc mượn lời ca nói thay những trái tim e ấp trong тìин bài hát Tình Trong Như Đã – Quốc DũngMỗi khi gặp anh, dù phút giây mỏng мᴀɴhHồn em như mái thuyền lướt trên dòng nước xanhĐang cuốn trôi về bâng khuâng dù quay lưngmà không sao bước được nhanhMắt anh sáng ngời và nét môi hé cườiĐể em thầm đón đợi một đôi lời đắm sayKhông biết anh nghĩ gì ? Mà mãi không nói gì !Mỗi khi gặp em, lòng thiết tha gọi tênSợ em, quay gót lặng bước cho lòng xót thêmNên đứng trong lặng nghiêng nghiêng, bờ vai emVờn trong suối tóc dịu êmMắt em thoáng nhìn và má xιɴh thoáng hồngĐể tim anh rung động chừng buông lời ái ânChưa đến em ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi . . .Đã yêu nhau mà xa nhau để lòng vương mãi sầu đαυThấy nhau hững hờ, dù đã bao ngóng chờĐể đêm về thẩn thờ dệt muôn ngàn ý thơChưa đến nhau ngỏ lời, lại đã xa nữa rồi . . . Ngày 19 tháng Sáu năm Đại Tuyên ba mươi chín là đại hôn của con gái rượu họ Tô và Thái tử, toàn thể thành Trường An ca múa tưng bừng, tiếng chúc mừng vang lên bốn phía. Ngày 7 tháng Chín năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tần Úc. Sau khi Tần Úc đăng cơ, Thái tử phi Tô Huỳnh cũng được phong làm Hoàng hậu. Hiện nay Tô Huỳnh đã gả cho Tần Úc được hơn một năm. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là Hoàng hậu ở trên cao, dưới một người trên vạn người, là chủ hậu cung, quản lý đám phi tần, thế nhưng chỉ có mình nàng biết những thứ này đều là giả. Tần Úc không yêu nàng, y cưới nàng cũng chỉ vì quyền thế của dòng họ Tô nhà nàng mà thôi. Y muốn đăng cơ thì nhất định phải tìm chỗ dựa, mà dòng họ Tô chính là chỗ dựa lý tưởng nhất của y. Tô Huỳnh biết Tần Úc mười một năm, yêu y cũng mười một năm. Y chỉ thích áo bào màu đen, thích ăn bánh hoa quế do đầu bếp họ Tô nhất và y cũng thích Nhữ quý nhân khéo léo uyển chuyển như hoa mẫu đơn. Nhưng y. Chỉ không thích nàng. Cũng chẳng sao, đời người vốn vậy. Mọi người đều biết xưa nay Hoàng hậu và Nhữ quý nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhữ quý nhân thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái Nhữ quý nhân nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không muốn phải chứng kiến cung nữ của mình chịu oan ức, mà bản thân nàng lại là chủ nhân không được sủng ái, nào có khả năng bảo vệ cung nữ của mình đây? “Nương nương, Thất vương gia và tướng quân đã trở về, thế nhưng tướng quân…” Khi Lai công công bên người Hoàng thượng đến cung Phượng Tê, Tô Huỳnh đang tưới nước cho cây phong lan cha mình yêu quý nhất. Lần đầu tiên nàng biết cảm giác trời sập là như thế nào. “Nương nương, kính xin người nén bi thương.” Công công đồng cảm nhìn Tô Huỳnh. Cung nữ dìu nàng đi song lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy thục mạng về phía cửa cung. Giày quá vướng, nàng bèn quẳng đi. Đến khi ra đến cửa cung, hai chân nàng đã rướm đầy máu. Bên ngoài cửa cung, các binh sĩ đều canh giữ bên quan tài gỗ ấy, Tần Hoán biết nàng đã đến, trong lòng không ngừng tự trách lại không giấu nổi. Tô Huỳnh bước từng bước một, gian nan lại gần bên quan tài gỗ. Chẳng biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể mở được nắp quan tài gỗ cồng kềnh ấy ra, Tần Hoán muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Mọi người nhìn người con gái khiến người ta vừa đau lòng vừa đồng cảm dùng hết sức lực để mở nắp quan tài ra. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mặt Tô tướng quân, nước mắt vẫn luôn kìm nén bất chợt tuôn trào trên gương mặt, nàng quỳ xuống đất. Cha ơi, con gái chỉ còn người, tại sao người nỡ bỏ con lại một mình? Tô Huỳnh khóc cạn nước mặt, cõi lòng tan nát nhưng vẫn không nói một chữ nào. Đám cung nữ đứng đằng sau thấy chủ nhân mình khóc như vậy cũng không nén nổi, bật khóc nức nở. Tần Úc đứng trước cửa cung, nhìn người con gái váy đỏ vừa cười vừa khóc ấy, thấy nàng quỳ dập đầu ba cái trước quan tài, thấy nàng như mất hồn được cung nữ đỡ dậy. Ngày 2 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Tô tướng quân có công diệt địch, Hoàng đế hạ chỉ phong làm Đại tướng quân nhất phẩm, ngày kia chôn cất trong hoàng lăng. Tô Huỳnh mặc đồ tang đi sát theo quan tài, đường đến hoàng lăng đã xa lại càng xa nhưng nàng nhất quyết không đi theo đội ngũ. Không còn cha thân yêu, nàng còn gì nữa đây? Nàng một thân một mình giữ đạo hiếu ở trong hoàng lăng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra ngoài nàng như biến thành người khác, không khóc không ầm ĩ nhưng lại không nói với ai quá nửa câu. Có người nói, Hoàng hậu không được sủng ái, lại chẳng còn phụ thân quyền thế, tất nhiên những ngày tháng sau này sẽ khó vượt qua. Tô Huỳnh chẳng thèm giải thích, có thể nàng biết những gì họ nói đều chính xác. Ngày nào Nhữ quý nhân cũng làm phiền nàng, ỷ được sủng ái nên hoàn toàn không coi nàng ra gì. Nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cha không còn nên không muốn lại để người con trai mình yêu thương ghét mình. Nàng vẫn như ngày thường, hằng ngày làm bánh hoa quế rồi giao cho Tô ma ma của Ngự thiện phòng. Mà bánh hoa quế ấy sẽ được đưa đến Tần Úc làm việc ở Ngự thư phòng. Trong lòng như được an ủi, ít ra nàng vẫn có thể làm chuyện này cho y. Nàng không hề biết luôn có một người xuất hiện ngoài cửa cùng khi nàng đã say giấc. Nàng cũng không biết người luôn miệng nói không thích nàng lại yêu nàng nhất. Bởi vì áy náy, bởi vì tự trách bản thân, Tần Hoán tự nguyện xin đi giết địch, muộn nhất cũng phải một năm sau mới có thể quay về. Bây giờ đã là cuối năm, ngoài cửa sổ tuyết bay phấp phới trắng xóa cả một vùng. Nàng còn nhớ khi tuyết cuối mùa nàng vẫn là Thái tử phi. Tô Huỳnh khoác áo lên mình rồi ra khỏi phòng, nàng đứng trong tuyết bắt lấy từng hạt tuyết bay bay trong không trung. Người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa ấy là người chồng của nàng, Tần Úc. Tần Úc bước từng bước lại gần, nắm tay nàng và lau nước do tuyết tan đọng lại trên tay nàng. Lắm tin tức Hoàng hậu bỗng dưng được Hoàng thượng sủng ái lan truyền khắp mọi ngóc ngách Hoàng cung. Bởi vì hàng đêm Hoàng thượng ngủ ở cung Phượng Tê khiến Nhữ quý nhân tức đến điên. Tô Huỳnh nhẹ nhàng áp má Tần Úc, thỉnh thoảng mỉm cười. Tần Úc đành buông bút xuống rồi ôm chầm lấy nàng, áp hai má. “Nàng đang nghĩ gì thế?” Y gạt những sợi tóc trên trán, vốn chỉ là một động tác đơn giản nhưng nhìn lại thấy vết thương trên trán nàng. Đó là vết thương từ ba cái dập đầu tiễn cha. Y nhẹ nhàng mơn trớn, hỏi nàng đau không? Tô Huỳnh lắc đầu, ôm cổ y mà không nỡ buông tay. Nàng rất hi vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại. * Việc Tả tướng không ủng hộ Tần Úc làm Hoàng đế được nhiều người ủng hộ, ắt có kẻ muốn tạo phản. Mà trong tay Tô Huỳnh nắm giữ binh quyền của cha mình, chỉ cần Tần Úc lấy được binh quyền thì dẫu tiên hoàng có sống lại cũng chẳng thể ảnh hưởng đến ngôi vị của y. Y không tỏ lòng, nàng cũng chẳng bóc trần. Nàng đã hèn mọn đến mức cần tình yêu xây dựng trên lợi ích. Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Tư, thái y rời khỏi, Tô Huỳnh cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, vẻ mặt nặng nề. Nàng đã mang thai được gần hai tháng, Nhữ quý nhân căm ghét nàng như thế chắc hẳn sẽ không để cho nàng sống yên ổn. Liệu nàng có thể kỳ vọng vào Tần Úc không? Có lẽ không? Vì Nhữ quý nhân cũng đã mang thai ba tháng, ngày ngày Tần Úc đều đến thăm Thẩm Nhữ. Họ Thẩm là một danh gia vọng tộc chỉ có lợi chứ không có hại với Tần Úc. Người có thể bảo vệ ngai vàng cho y, y nỡ từ bỏ sao? Một nỗi bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, Tô Huỳnh nắm chặt chăn. Ngày 26 tháng Năm là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tô Huỳnh. Ngày sinh nhật năm ngoái, Tần Úc bận rộn công việc trong phủ Thái tử nên đến tối mới tới thăm nàng, còn năm nay Tần Úc nói sẽ tổ chức một bữa tiệc cho nàng. Tô Huỳn không có trang phục lộng lẫy song nàng cũng không mặc bộ váy lụa đỏ mình yêu thích mà đổi sang một bộ màu trắng. Nàng biết Nhữ quý nhân sẽ gây chuyện trong bữa tiệc hôm nay. Có lẽ nàng không biết buổi tiệc này hủy hoại cả cuộc đời nàng. Tuy trước đây nàng không được sủng ái nhưng vẫn là Hoàng hậu, tiệc mừng là tiệc mừng , đại thần trong triều đều phải đến dự. Tô Huỳnh ngồi bên cạnh Tần Úc, nhận lời chúc phúc của từng người một. Một buổi sinh nhật vui tươi vậy mà bị tiếng hét của Nhữ quý nhân phá tan. Tiếp đó là tiếng hét chói tai của cung nữ bên cạnh Nhữ quý nhân. Và sau cùng là tiếng xì xầm bàn tán của mọi người. Nhữ quý nhân sảy thai. Tô Huỳnh chợt hiểu ra mình phải làm gì, nỗi bất an trong lòng đột nhiên lắng xuống. Có lẽ đây là kết cục. Tần Úc lập tức bế Thẩm Nhữ lên, cô ta bật khóc chỉ một cung nữ buộc tội đầu độc mình. Bị ánh mắt của Tần Úc dọa sợ, cung nữ nọ sợ hãi run rẩy. “Hoàng thượng tha mạng, xin người tha mạng.” Cung nữ kia ấp úng, ánh mắt nhìn về phía Tô Huỳnh. Tần Úc giận dữ liếc mắt qua song không nói gì, mà cha của Thẩm quý nhân đứng bên cạnh lên tiếng trước “Ai sai khiến ngươi hạ độc Nhữ quý nhân? Ngươi nói ra, Hoàng thượng sẽ không giết người vô tội.” Dường như câu nói này của Thẩm quốc công khiến cung nữ kia có can đảm hơn. Ả liên tục dập đầu xuống nền đất, nhìn Tô Huỳnh. “Hoàng hậu nương nương sai khiến nô tì nghiền thuốc bỏ vào chén rượu của Nhữ quý nhân.” “Hoàng hậu nương nương, nô tì không hoàn thành nhiệm vụ người gia, nô tì xin lấy cái chết để được tha tội ạ.” Ả ta dập đầu thêm cái nữa rồi đâm sầm vào cây cột tự sát. Lấy cái chết xin tha tội. Ả sợ bị tìm ra nhược điểm ư? Mọi người đồng loạt nhìn sang Tô Huỳnh, thương hại có, khinh bỉ có, nhưng nàng nàng ngoảnh mặt làm lơ. Điều nàng quan tâm bây giờ là cảm nhận của Tần Úc. “Tô Huỳnh, có phải là nàng không?” Tần Úc đứng nhìn nàng, lần đầu tiên y nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng. Tô Huỳnh cười lạnh. Tần Úc, ta cứ ngỡ chàng yêu ta, cứ ngỡ chàng tin ta. Nhưng ta sai rồi, chàng không tin ta. Mọi người đều mong đợi cô gái váy trắng ấy mở lời, thế nhưng nàng bỗng dưng bật cười. “Hoàng thượng, người tin thiếp không? Nếu tin thì ta không làm, còn không tin thì có phải thiếp hay không cũng chẳng có ích gì, không phải ư?” Không phải ư? Nàng hỏi ngược lại y, ánh mắt trong veo như thế khiến y không giữ được trái tim mình. Nhận ra sự do dự của Tần Úc, Nhữ quý nhân ngả người vào lòng y, khóc lóc xin y làm chủ. Dù sao cũng là cốt nhục của y, y nhắm mắt lại. “Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, mưu hại hoàng tự, đưa Hoàng hậu về cung Phượng Tê. Không có ý chỉ của trẫm, không được bước ra nửa bước.” Điều này chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung? Suy cho cùng nàng vẫn thua. Hãm hại đầy lỗ hổng như thế mà Tần Úc vẫn chọn tin tưởng Nhữ quý nhân. Không sao. Lấy binh phù khỏi tay áo, nàng càng phải cẩn thận hơn. “Binh phù này đã theo cha thiếp hơn hai mươi năm, kính xin Hoàng thượng hãy giữ cẩn thận.” Dứt lời nàng đi ra khỏi cửa điện. Tần Úc, nếu chàng biết sự thật, liệu chàng có hối hận không? Về cung, toàn bộ cung nhân đều bị điều đi, cả cung điện lớn như thế chỉ có mình nàng với hai cung nữ thân cận. Đây chính là đãi ngộ của phế hậu. Đứa trẻ trong bụng đã được hơn ba tháng tuổi, nàng nghĩ đây là điều vui mừng nhất. Nàng có thể bình yên dưỡng thai không? Nàng coi hai cung nữ như chị em ruột thịt, có chết cũng không ngờ bị chính chúng bán đứng. Tin tức nàng mang thai bị một cung nữ nói cho Nhữ quý nhân biết. Ả điên tiết, sai thả xạ hương vào lư hương trong phòng nàng. Tối hôm ấy, Tô Huỳnh đau bụng quằn quại, quần thấm máu. Kết quả chỉ có một. Đứa con chưa đủ bốn tháng của nàng mất đi. Đứa con nàng coi như báu vật, đứa con duy nhất của nàng, đứa con nàng chưa kịp gặp mặt không còn nữa. Cam tâm không? Cam tâm sao được đây! . Nỗi đau mất con gần như tước đi mạng sống của nàng, chỉ còn cái cơ thể tàn tạ này, nàng còn sống làm gì nữa? Đuổi cô bé Tiểu Ngọc thật lòng thật dạ với nàng, bây giờ chỉ còn mình nàng ở lại trong cung điện rộng lớn này. Sau bao chuyện lại thêm nỗi đau mất con, nàng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm nén tiếng khóc, bật khóc thảm thiết. Tiếng khóc ấy vang lên bên tai Tần Úc khiến y đau đớn đến mức không thở nổi. Y rất muốn lao vào ôm chặt nàng vào lòng nhưng y không thể. Hôm nay Thẩm Nhữ cố tình đưa y đến đây là muốn xem thái độ của y. Y tự khinh bỉ chính mình, bản thân là Hoàng đế, Hoàng đế đứng trên đỉnh ấy thế mà không bảo vệ nổi người con gái của mình, để nàng phải đau đớn gào khóc trong cung cấm lạnh lẽo. Y không ngờ Tô Huỳnh đang mang trong người giọt máu của mình, cũng chẳng thể ngờ sự nhẫn nhịn của mình khiến nàng mất đi đứa con của cả hai. Tham khảo thêm Tình Yêu Của Thịnh HạTham khảo thêm Tình Yêu Đau Đớn ThếTham khảo thêm Tình Yêu Không Mật MãTham khảo thêm Tình Yêu là Cố ChấpTham khảo thêm Tình yêu loạn luân Phần 1

tình trong như đã